Đọc thử – Nhật ký điều tri ung thư phổi di căn trong 6 năm
✽✽✽✽✽✽
Ngày 28, Tháng 01, Năm 2017
Mùng 1 Tết: TÔI PHẢI SỐNG!
Vì không đi chúc tết, nên ở nhà tôi gọi điện thoại…
– 0989xxxxxx.
– Reng… Reng…
Reng… Reng…
– (Chấp nhận trả lời nhưng không nói chuyện ngay mà nói tiếp câu chuyện đang dở dang…)
…Ung thư phổi, di căn lên não, di căn bướu cổ. Lần này nó khó sống rồi!
A lô!
– Anh đang có khách hả?
– Dì Út với dì Bảy ở Mỹ về. Nhà đang ăn cơm.
– Vậy lúc khác em gọi lại!
Tôi biết đang nói về tôi…
Sự thật là thế sao?
KHÔNG! NHẤT ĐỊNH TÔI PHẢI SỐNG!
✽✽✽✽✽✽
Ngày 12, Tháng 02, Năm 2017
Chuyện về gia đình tôi
Trời ơi!
Chẳng hiểu sao hai người đang nói chuyện về gia đình tôi, về tôi, về con rể tôi, đến cả chiếc xe Vespa của tôi… Lại “gọi” cho tôi (có lẽ bị cướp cò) để tôi nghe?
Hãy xem như tôi không còn nữa, đừng để tôi phải nghe những điều như thế này nữa.
Câu chuyện mà hai người nói không có gì xúc phạm hay nói xấu tôi cả.
Nhưng tâm trạng của người bệnh hiểm nghèo cảm thấy không vui, khi mà được nghe người ta nói về mình, trong đó không một chút tình cảm, có vẻ như trông chờ đến khi nào mình bán đến căn nhà để chữa bệnh nữa là khác.
Một người đến thăm tôi cũng vậy, kể chuyện những người ung thư đã ra đi khi chỉ vài tháng chữa bệnh; kể về một người đang mắc bệnh mà tôi cũng biết, kể với trạng thái tăng nặng (trong khi tôi đánh giá bệnh nhân đó nhẹ hơn tôi), có vẻ như cho rằng người đó không qua khỏi. Để làm gì vậy? Tốt hơn, đừng đến thăm!
Tôi chỉ thắc mắc những người thích kể bệnh người khác với mục đích gì? Chia sẻ, giúp đỡ ư? Tôi không tin điều đó.
Cám ơn các Bạn đã chia sẻ với tôi tâm trạng này.
✽✽✽✽✽✽
Lẽ ra tôi phải chờ kết luận chính thức của bác sĩ điều trị và lập 1 status mới, nhưng tôi muốn kể cho những ai đang quan tâm đến tôi biết tình trạng sức khỏe hiện nay (theo cảm nhận của mình).
Sau khi mổ hạch cổ để lấy mẫu làm sinh thiết và các xét nghiệm khác thì sau đó tôi thấy xuất hiện thêm 1 hạch thứ 2 ở gần đó. Đúng như nhiều người thường nói, có dao kéo đụng vào là khối u phát triển. Tôi lo lắm, vì lúc đó chưa có kết quả nên chưa có phác đồ điều trị. Khối u của tôi bên phổi trái nên ngực trái ngày càng đau, đến nỗi cầm vật gì bên tay trái rất khó khăn.
Sau 1 tháng điều trị (chính xác là 32 viên Tarceva), 2 hạch cổ của tôi đã biến mất. Hiện tượng này tôi nhận biết từ hơn 1 tuần trước, tôi nghĩ đợt tái khám vừa rồi bác sĩ sẽ chụp phim, nhưng phải chờ đến 4 tháng điều trị mới chụp. Ngoài ra, ngực trái tôi không còn đau, tôi có thể ho hoặc hắt hơi thật mạnh, thở thật thoải mái.
Vì thế chỉ qua cảm nhận, tôi cho rằng khối u trong phổi đã giảm nhiều.
Về phần não cũng vậy, tôi không còn nói vấp, chữ viết đã mềm mại.
Sau khi sụt 2 kg, tôi cố gắng ăn uống. Tối hôm qua cân lại, thật bất ngờ, tôi đã lên lại 3 kg, da hồng hào hơn trước.
Tuy nhiên, tôi vẫn không chủ quan, tôi vẫn phải từ chối không tham gia họp lớp với bạn học cũ thời cấp 2 của tôi, vẫn phải còn những “quy định” gắt gao trong việc ăn uống và giờ giấc sinh hoạt.
Cám ơn các bạn đã quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ, cầu nguyện cho tôi có được sức mạnh như ngày hôm nay.
Chúc các bạn và gia đình luôn an lành, hạnh phúc!
✽✽✽✽✽✽