Chia sẻ kinh nghiệm điều trị chung về ung thư – Tập 17
MỤC LỤC CÁC CHỦ ĐỀ THẢO LUẬN
Nhà em có người đi Ca (K).
Ông thân sinh của em, sau một đợt đi ngoài ra máu nhiều (theo mô tả của ông là như vòi nước) thì mới nói cho nhà em biết. Cụ đã âm thầm tự chữa bằng thuốc Nam được vài tháng. Nhưng lần này biểu hiện xấu quá nên cần khám Tây y ngay. Và sau khi trải qua 1 loạt các xét nghiệm máu rồi quan trọng nhất là NỘI SOI thì Bác Sĩ phán với người nhà bệnh nhân là có khả năng ung thư. (cái này nhà em không làm ở K các cụ nhé) Bà cụ thân sinh nhà em choáng luôn. Phương án điều trị Bác Sĩ đưa ra là: Mổ nội soi cắt 1 phần đại tràng (phần ruột già – GG để biết thêm chi tiết) → Lấy bệnh phẩm gửi đi xét nghiệm (K và Việt Đức) → quyết định phác đồ điều trị tiếp theo. Và sau đây, em sẽ kể quy trình đăng ký mổ của Bệnh Viên nước nhà.
Dạo đưa ông cụ nhà em đi chiếu xạ, bệnh nhân ngồi xếp hàng từ trong nhà ra ngoài sân. Trong phòng chờ thì có tí quạt trần còn ngoài sân nắng như đổ lửa bệnh nhân vẫn ngồi như chờ phát chẩn. Mỗi lần chiếu xạ là lót tay Bác Sĩ 50 nghìn (thời giá 2006). Hôm đó chiếu xong thì Bác Sĩ dặn ngày mai đến trước 12 giờ. Hôm sau nhà em đến sớm xếp hàng để sao cho bố em được vào sớm, đằng sau vẫn còn 1 hàng dài bệnh nhân. Khoảng gần 12 giờ thì y tá ra thông báo: phòng xạ trị chỉ làm đến 12 giờ, chiều nay không làm việc do họp chi bộ.
Đọc thread cụ lại nhớ đến mấy năm trước em đưa người nhà đi chữa ung thư ở K quán sứ, hồi đấy em còn trẻ, chưa biết gì nhiều về bệnh ung thư, mạng mẽo hồi đó cũng còn mới, chưa nhiều thông tin như bây giờ. Vào đấy em mới biết được câu nói đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cái gì cũng chỉ tiền, hết tiền là về chờ chết. không đưa phong bì thì nằm chờ đấy mà Bác Sĩ điều trị vào hỏi thăm, chờ đấy mà được xạ trị, mà đưa tiền nhiều lúc cũng không xong, hôm thì máy xạ hỏng, hôm thì Bác Sĩ bận, lại nghỉ xạ mà không bao giờ báo trước, bệnh nhân đến rồi lại về.
Cố lên cụ chủ nhé, em cũng đang đồng hành với u em chiến đấu với K đây, bà K vú giai đoạn 3 đã hóa trị, phẫu thuật cắt bỏ và xị trị đây, may mắn là u em đã vượt qua được đến nay là gần 3 năm. Bây giờ chỉ khám định kỳ 3 tháng 1 lần thôi, đưa bà đi điều trị mới thấy những cảnh đời quá bi đát. Ngoài chuyện phong bì đã là đặc sản của Bệnh Viện K thì mẹ em cũng đã được sự giúp đỡ rất nhiệt tình của 1 vị Bác Sĩ trẻ, mặc dù bây giờ anh ấy đã chuyển công tác sang Bệnh Viện Khác nhưng anh ấy cũng đã để lại cho em những ấn tượng tốt.
Xin tư vấn bệnh ung thư.
Kính chào các cụ. Nhà cháu mấy hôm nay ăn ngủ không yên vì người thân cháu vừa nhận tin bị ung thư giai đoạn 4 gần như hết phương cứu chữa. Giờ gia đình đành đưa về nhà dùng thuốc đông y và chờ tin xấu thôi. Nghĩ mà buồn quá, không hiểu cái bệnh ung thư nguyên nhân từ đâu ra mà sao giờ bị nhiều thế không biết! Khi phát hiện ra thì đã muộn, còn nhanh hơn nhận bản án tử! Nhà cháu cũng chắng biết làm thế nào cả, nhờ các cụ tư vấn giúp phương pháp chống chọi với giai đoạn cuối này cũng như cách thức phòng bệnh từ giai đoạn đầu ạ!
Ung thư giai đoạn cuối, có cách nào giảm đau đớn.
Nhạc phụ em bị ung thư tá tràng giai đoạn cuối, đã di căn lên não, chắc cũng về với cụ Giáp sơm thôi, việc này gia đình cũng đã xác định tư tưởng rồi. Nhưng em nghe nói có loại thuốc gì để giảm đau trong những ngày cuối, vậy cụ nào biết chỉ giúp em với. Em xin đa tạ các cụ.
Mẹ em bị ung thư trực tràng và đã di căn lên gan. Hôm qua vừa mổ trong viện Ung Bướu ở Thanh Nhàn và Bác Sĩ đã cắt khối u nặng gần 5kg. Nhưng vấn đề phức tạp nhất là đã di căn lên gan và có mấy khối u ở đó. Hiện tại gia đình em cũng đã quyết định còn nước còn tát và Bác Sĩ sẽ tiến hành phương pháp điều trị gan theo cách mới nhất ở đó.
Bố em khi phát hiện ra ung thư phổi thì đã sang giai đoạn cuối. Thời gian cuối rất đau, cứ 2 tiếng phải uống 1 viên thuốc giảm đau mà cứ hết thuốc lại đau quằn quại. Đến hôm có mấy ống moocphin định tiêm cho bố em thì bà thím làm Bác Sĩ gọi điện bảo nếu ung thư phổi mà tiêm moocphin là đi luôn đấy. thế là không tiêm nữa nhưng thật sự không đành lòng nhìn bố quằn quại chiến đấu với cơn đau.
Bố em mất từ năm 2006 rồi. Giai đoạn cuối thì cũng chỉ biết cho cụ uống thuốc giảm đau thôi chứ cũng chả có Bác Sĩ gì. Bố em bị ung thư phổi. Cắt thuốc ở nhà thuốc trên phố Lãn ông chỉ giúp giảm đau và dễ đi ngoài hơn thôi chứ chuyện kéo dài cuộc sống chắc là khó. Nhưng dù sao giúp người bệnh đỡ đau đớn đã là tốt lắm rồi. Bố em mất 8 năm nay rồi nhưng em vẫn bị ám ảnh bởi những cơn đau của bố. Đi xạ trị về thấy bố cứ nằm nghiến răng ườn oài như con rắn vì thấy bảo nóng ở trong bụng như ai xát ớt vào ruột, đau, rát mà không gãi được.
Bà bị ung thư cổ tử cung. Đến Bệnh Viên là vỡ rồi, nằm 3 ngày Bệnh Viên Đà nẵng trả về. Bạn của con bà bên Mỹ nói có 4 viên thuốc cho con bà uống xem sao vì dù sao Bệnh Viên cũng trả về. Nhà cũng đành chịu cho số phận cho bà uống thử xem, Trong khi đưa về quê đó thì ở nhà đứa con lớn nghe chỉ là lấy cây Trinh nữ hoàng cung rửa sạch sắt lấy nước cho bà uống. Lúc đó là kết hợp cả 2. Vậy mà kết quả không ngờ là 2 tuần say bà hết bệnh. Đến giờ sống khỏe mạnh. thực sự em biết chia sẻ chứ cũng không biết chỉ uống cái gì hết nữa.
Mẹ em bị K giáp thể không biệt hóa (uống I131 không tác dụng) từ năm 2008, cũng đã chạy chữa đủ Bệnh Viên trong nước có ngoài nước có, đông tây y… nhưng bệnh không dừng phát triển. cuối năm 2014, mẹ em có sang TT YHHN và Ung Bướu Bạch Mai điều trị, Bác Sĩ cho chụp phổi phát hiện nốt mờ nhưng mẹ em hỏi Bác Sĩ bảo không sao. Về quê ăn tết 1 thời gian mẹ em lên khám lại thì đã bị tràn dịch nửa phổi trái và mẹ em ngày càng mệt thêm, ho nhiều, ăn kém. Nhập viện Bạch Mai điều trị thì 5 ng/giường, rồi cũng chỉ truyền đạm, uống mấy thuốc ho, bổ sung canxi… được 1 tuần em thấy không ổn em xin cho mẹ em về nhà nâng sức.
Bị ung thư nhưng không cho gia đình biết.
Thưa cả nhà, em có một người bạn nữ học cùng thời cấp 3. Sống đơn thân 1 mình ở tỉnh, gia cảnh rất khó khăn. Cách đây 1 tháng khám ở bệnh viện tỉnh thì nghi vấn đến hơn 90% bị ung thư vòm họng. Bác Sĩ trên đó có khuyên nên xuống Viện K khám thêm. Hiện nay bạn ấy gần như buông xuôi, quyết định không thông báo cho gia đình mà âm thầm chịu đựng chạy chữa 1 mình. Vì bạn này làm dược, nên bạn ý cứ khẳng định không đủ kinh tế theo đuổi chạy chữa. Em là người duy nhất biết chuyện, bạn ý cứ cấm không được báo cho ai (vì bạn này tự trọng rất cao, không muốn nhờ vả) làm em rất lo lắng.
Má mình bị K, tiền thuốc 2 triệu/ngày: xin các cụ tư vấn, em mông lung quá.
Má em 67 tuổi bị K buồng trứng, khi phát hiện (tháng 5. 2014) thì đã di căn lên phúc mạc. Từ ngày đó là cụ gắn liền với Bệnh Viện K. Ban đầu là truyền hóa chất bình thường (mỗi lần đóng khoảng 5 triệu, còn lại bảo hiểm lo), dần dần nâng lên thuốc đắt tiền hơn. Đã 1 năm nay thì mỗi lần truyền tiền thuốc nhà em phải đóng là 40 triệu/1 lần truyền (cứ 20 ngày truyền một lần). Tính từ ngày phát hiện bệnh đến giờ cụ đã truyền hóa chất tổng cộng 38 lần.
Bố em K phổi phát hiện cuối 2013, lúc phát hiện thì Bác Sĩ bảo là đã ở giai đoạn cuối, tiên lượng giữ được 6 tháng. Do là giai đoạn cuối nên không xạ trị được nữa chỉ có thể truyền hoá chất. Sau 8 lần truyền thì Bác Sĩ bảo là phác đồ chỉ cho truyền có 6 lần thôi, truyền nữa không giải quyết gì. Một phần vì bố em cũng sợ truyền, vì truyền mệt, rụng tóc đi đâu cũng bị soi, với cả ở trong viện ngày nào cũng phải chứng kiến có người ra đi, thảm lắm. Nên lâu rồi ông không ra viện nữa, chỉ ở nhà uống tam thất – mật ong. Trộm vía giờ là gần 3 năm rồi, ông nhiều lúc em cảm giác quên mất là mình là người bị bệnh.
Xin kể 1 câu chuyện nhỏ là thằng cha ở xóm 27 tuổi bị Bác Sĩ phán K vòm họng giai đoạn cuối, cho về rồi. Ông này chán, về đi chơi lên vùng núi thế nào gặp bà mễ cho 3 thang thuốc về bảo uống là khỏi. Thấy lão uống 2 tháng thì khỏi, vẫn còn 1 tháng treo trên nhà làm kỉ niệm. Nay đã qua 15 năm vẫn sống, đã lấy vợ và thêm 1 thằng cu. Còn bà mễ kia thì không bao giờ gặp lại để cám ơn.
Bố vợ em tháng 7 năm ngoái đi khám bên K và làm sinh thiết bên Bạch Mai, Bác Sĩ chuẩn đoán bị K gan. Khám xong có kết quả chiều thứ 5, Bác Sĩ gọi gia đình em vào tư vấn 3 loại phác đồ. 1 là mổ sau đó hoá trị, 2 là dùng phương pháp gì của úc tốn khoảng 400t-600t, 3 là thắt nút rồi hoá trị bắt phải trả lời luôn. Mịa nghe tin ông cụ vậy gia đình bối rối chẳng biết xử lý thế nào mà Bác Sĩ bắt trả lời luôn thì bố ai mà trả lời được. Em xin phép về suy nghĩ rồi sáng mai sẽ trả lời, và không quên hỏi Bác Sĩ là nếu làm theo các phác đồ kia thì hi vọng thế nào? Ông Bác Sĩ bảo cái này không nói được, có khi 1 tháng, có khi được 3 tháng cũng có thể một vài năm. Nghe xong gia đình xin phép về suy nghĩ, tối ăn cơm xong ông cụ bảo tao không làm cái gì cả, sáng mai chúng mày xin cho bố ra viện, bố về nhà uống thuốc lá. Trộm vía giờ hơn năm rồi ông cụ nhà em vẫn khoẻ, chiều chiều vẫn đi tập thể dục đều đều.
Ông cụ thân sinh em cũng K đại tràng giai đoạn cuối, hồi đầu điều trị bằng phác đồ hoá chất trúng đích, mỗi tháng sau khi trừ bảo hiểm vẫn phải đóng thêm 60 triệu, đến giờ được gần 2 năm rồi, tuy nhiên cụ không truyền nữa vì quá mệt mỏi và tốn kém. Bây giờ ở nhà chỉ uống Fukoidan, nano curcumin, sáo tam phân và tập thể dục. Bệnh này thật sự quái ác, tôn bao nhiêu tiền cũng chỉ cho 1 kết quả.
Cái bệnh K gan gần như là không có triệu chứng gì, chỉ khi nào gần vỡ thì mới biết. Nó không đau đớn hay làm sao cả, nên ông già vợ em vẫn không tin mình bị K. Vì khám lần đầu bên K thì họ nghi là u máu, sau sang Bạch Mai sinh thiết thì chuẩn đoán bị K. Ông cu nhà em không tin bảo chắc bị nhầm, nhưng em hỏi Bác Sĩ bên K2 thì Bác Sĩ bảo Bạch Mai nó sinh thiết thế thì không nhầm đâu. Nhưng ông già vợ em bị máu khó đông, lại còn bị sơ gan với huyết áp, nên ông Bác Sĩ quen bên K2 khuyên không được đụng đến gan của cụ bằng bất cứ liệu pháp nào. Gđ em đành theo đúng nguyện vọng ông già vợ xin về tự uống thuốc lá.
Má em ngặt một nỗi chỉ tin vào tây y, nói thử chuyển qua đông y là cụ lại nguây nguẩy, thi thoảng còn dỗi kiểu như con chúng nó tiếc tiền nó không cho mình truyền ấy. Má mi em chỉ tin Bác Sĩ, mà Bác Sĩ lần nào thì cũng điệp khúc: “Gia đình suy nghĩ kỹ đi, truyền tiếp thì một lần ngần này tiền, không truyền nữa thì về”. Nghe đau xót lắm các cụ ạ. Những lúc đó có con cái nào bảo với mẹ là thôi đi về không?
Chia sẻ với cụ chủ thớt. Mẹ em bị K buồng trứng, phát hiện năm 2011, đầu năm 2011 mổ cắt 1 bên, cuối năm 2011 mổ lần 2 cắt nốt bên còn lại, cắt toàn bộ tử cung, màng nối lớn… sau đó tiếp tục hóa trị, từ 2011 đến 2016 tổng cộng là 40 lần hóa trị, năm 2015 có 1 đợt xạ trị trong 1 tháng. Suốt từ 2011 đến 4/2016 sức khỏe mẹ em rất tốt, ngoài lúc mệt mỏi sau truyền hóa chất (3-5 ngày) thì cụ hoàn toàn khỏe mạnh như người bình thường.
Cũng tùy cụ ạ. Ông ngoại em bị K 2 lần, lần đầu sang Nga, loại đó chữa hoàn toàn được (10 năm trước). Giờ bị đa u tủy xương, đại loại giống cụ Bá Thanh ấy, mà ông em gần 90 nên cũng chả ghép tủy gì nữa. Vào viện họ cũng điều trị cho truyền/uống thuốc (hóa chất gì đó), chi phí cũng không quá lớn đâu nhưng theo ý Bác Sĩ là để “có chất lượng sống tốt hơn”. Đúng là trộm vía 2 năm nay, dù bệnh thì không khỏi nhưng ông em sống bình thường, như không có bệnh, không phải chịu đau đớn gì cả như khi chưa điều trị. Nên cũng tùy loại ung thư nữa.
Con trai bố xin lỗi.
Khi bố mẹ sinh con ra… Bấy giờ con mới 1 tuổi, cái tuổi cần nhiều tình yêu của bố mẹ. Hôm bố bị đau bụng lên Viện Khám và mổ, mổ Xong về nhà bố nhận một tin sét đánh, bố mắc ung thư. Con à bố khóc bố đã khóc, nhìn con bố khóc bố không hiêu Sao lại ác nghiệt đên thế, bố đâu làm điều gì ác mà ông trời lại để bố thế, nhiêu đêm ngủ bố thức giấc nữa đêm không biết mình chết hay sống. Bố nhìn con, nước mắt bố lại trào ra. Con của bố mơi một tuổi, bao nhiêu điều bố còn phải làm cho con.
Ông anh rể cháu phát hiện bị ung thư đại tràng lúc con bé lớn mới được khoảng hơn 1 tuổi. Lúc biết bị bệnh chị cháu khóc tưởng không còn nước mắt để mà khóc nữa, còn ông anh cháu thì trong vòng 1 tháng chắc phải gầy đi hơn chục kg thịt. Rồi ông ấy đi viện mổ, cắt đi khoảng 1,2m ruột, cả nhà không ai nói ra nhưng ai cũng xác định thôi được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng cũng may, sau khi mổ ông ấy lấy lại tinh thần rất nhanh và cố gắng phối hợp điều trị bệnh, kiêng khem đủ thứ, uống cũng đủ thứ thuốc trên đời từ đông sang tây.
Bác này năm nay 56 tuổi, người to cao khoẻ mạnh, rượu uống thành thần. Hè vừa rồi, thấy biểu hiện xương háng bị đau, bác ý đi khám thì Bệnh Viên huyện chuẩn đoán bệnh về xương và cho uống thuốc chữa về xương khớp. 1 tháng uống thuốc mà không khỏi, chả hiểu nghe ai mách nước mà bác ý chuyển sang uống thuốc đông y. Càng uống càng đau thêm, vợ con sốt ruột quá bèn làm 1 chuyến về Việt Đức khám, cuối cùng ra K gan và đã di căn sang xương.
Chị dâu nhà vợ em bị K khi đang mang bầu đứa thứ 2, Bác Sĩ nói phải mổ và phải bỏ thai nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng bà này quyết tâm giữ đến cùng và đã được 3 năm, vẫn khỏe như thường, thằng cu khỏe mạnh. Nhưng trên hết là tinh thần lạc quan sẽ đẩy lùi mọi bệnh tật.
Cụ bị K gì, phải thật vững tâm nhé. Ông nằm cùng viện với ông già em phát hiện K đại tràng đến lúc mất là hơn 20 năm đấy. Ông bố chồng bà đồng nghiệp em bị K gan thế mà hơn 5 năm rồi chưa sao cả. Thường người bị K giai đoạn đầu rất sock, tuy nhiên về sau sẽ đến giai đoạn bình tâm, đối mặt và không sợ gì nữa.
Trong các K thì K đại tràng là nhẹ nhất. Phát hiện sớm và cắt sớm, điều trị thích hợp thì tỷ lệ sống trên 5 năm rất cao. Ông già em cũng K đại tràng, phát hiện được đã là giai đoạn cuối, di căn lên gan, phổi rồi. Đến bây giờ được 3 năm rồi nhưng vẫn phải cố gắng chiến đấu. Quan trọng nhất là tinh thần phải vững vàng để tạo niềm tin cho vợ con yên tâm.
Mẹ em K buồng trứng, di căn sang tử cung, cắt sạch sẽ rồi và vẫn sống khoẻ sau gần 20 năm điều trị. Bác em bị K dạ dày, cắt 2/3 từ cách nay 5 năm rồi, giờ da dẻ hồng hào, giọng sang sảng, đi đứng mau lẹ, tỉnh táo hơn xưa. Bệnh sẽ dần bị đẩy lùi nếu cụ tuân thủ đúng và đủ phác đồ điều trị tây y, biết kết hợp linh hoạt các bài thuốc đông y. Quan trọng hơn cả là cụ phải lạc quan, yêu đời, tin vào thầy vào thuốc, vào số mệnh để có hi vọng nhiều hơn.
✽✽✽✽✽✽