Giới thiệu Nhật ký của nữ Tiến Sĩ trẻ bị Ung Thư Vú ở tuổi 32
Nhật ký của nữ Tiến Sĩ trẻ bị Ung Thư Vú ở tuổi 32
Nữ tiến sĩ tên là Vũ Quyên, cô là một du học sinh xuất sắc ở nước ngoài, và sau khi trở về nước, cô được bổ nhiệm vị trí quan trọng và là giảng viên trẻ tuổi ưu tú trong một trường đại học. Tháng 12/2009, Vũ Quyên chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú. Đến tháng 1/2010 cô lại được bác sĩ báo hung tin tình trạng ung thư đã rơi vào thời kì cuối. 3h sáng ngày 19/4/2011, nữ tiến sĩ trẻ tuổi đã qua đời ở độ tuổi 32.
Trong suốt khoảng thời gian lâm bệnh, thay vì suy sụp tinh thần, nữ tiến sĩ đã sống vô cùng lạc quan. Không nhưng thế, cô đã chia sẻ về nguyên nhân khiến cô bị ung thư cũng như muốn cảnh tỉnh những thói quen xấu mà nhiều người có thể vấp phải. Cô chỉ hy vọng rằng sẽ không có trường hợp nào xảy ra giống như cô. Sau khi Vũ Quyên qua đời, dòng nhật kí này như một lời cảnh tỉnh những thói quen không tốt trong xã hội hiện đại ngày nay. Trong những dòng nhật kí đầu tiên của nữ tiến sĩ, cô nhấn mạnh một điều: “Nhất định không được thức khuya”.
Cô viết: “Thứ nhất, tôi bệnh không phải do di truyền; thứ hai, thể chất của tôi vô cùng tốt; thứ ba, tôi vừa mới sinh em bé và đã làm mẹ được một năm; thứ tư, những người bị ung thư vú thường trên 45 tuổi, tôi chỉ mới 31 tuổi. Tôi nghĩ rằng, lý do tôi bị ung thư chắc chắn là do rất nhiều yếu tố cộng lại”.
Đây là nội dung tâm thư của Vũ Quyên: Khi bạn đang ở giữa ranh giới sự sống và cái chết:
“Trong thời điểm giữa ranh giới sự sống và cái chết, bạn sẽ phát hiện rằng, dù có làm thêm giờ, hay tự tạo nhiều áp lực cho bản thân, những nhu cầu mua nhà mua xe, tất cả đều là phù phiếm, rồi cũng trôi theo mây trời. Nếu như có thời gian, hãy ở cùng những đứa trẻ, để tiền cho bố mẹ hay tặng họ một đôi giày. Đừng ép bản thân phải mua nhà đẹp hay đổi nhà mới, chỉ cần ở với nhau là đã ấm cúng đủ đầy. Căn bệnh ung thư xuất hiện đã là bước ngoặt trong cuộc đời thôi. Có vẻ đây là số phận mà tôi phải gánh chịu.
Trên thực tế, tôi vẫn luôn cảm thấy kì lạ khi bị ung thư nửa năm, ngoài nỗi đau thể xác mà tôi phải gánh chịu, tận sâu trong lòng tôi lại rất dễ chịu vui vẻ. Tôi đột nhiên dễ dàng buông bỏ mọi thứ mà bản thân cảm thấy phiền lòng. Bằng cách này, tôi dần cảm nhận được mọi thứ đơn giản hơn, hạnh phúc cũng đơn giản hơn. Khi tôi cảm nhận được mình đang đến một nơi xa, tôi có thể ngồi đây gõ vài chữ này, tôi vẫn luôn suy nghĩ về câu hỏi tại sao tôi bị ung thư?
✽✽✽✽✽✽