Chia sẻ kinh nghiệm điều trị chung về ung thư – Tập 19

MỤC LỤC CÁC CHỦ ĐỀ THẢO LUẬN

Chia sẻ kinh nghiệm phòng và chữa bệnh ung thư.

Mình có một người anh bị mất cách đây mấy năm vì bị ung thư. Giờ đến lượt Mẹ Chồng mình vừa phát hiện ung thư gan cách đây mấy tháng. Bên cạnh sự lo lắng căng thẳng, những nỗi buồn khổ khi có người thân bị bệnh hiểm nghèo thì theo mình, một trong những khó khăn nữa của người mắc và gia đình của người bệnh ung thư là sự thiếu thông tin và sự hoang mang khi đứng trước việc lựa chọn các phương pháp chữa bệnh. Vì vậy mình mở mục này với mong muốn mọi người cùng nhau chia sẻ những kinh nghiệm xung quanh việc phòng và chữa trị bệnh ung thư.

Bố mình mất vì bệnh ung thư phổi, từ khi phát hiện chính xác là ung thư phổi đến khi bố mình mất chỉ vài tháng. Nhưng quá trình phát bệnh kéo dài khoảng ba năm. Ba năm đó nếu nhà mình phát hiện sớm hơn và bố mình chịu hợp tác hơn với con cái thì có lẽ sẽ kéo dài tuổi thọ hơn và biết đâu bệnh đã có thể chữa được vì khi đó bệnh mới phát. Triệu chứng ban đầu của bố mình là tăng huyết áp, đau gần như là liệt tay bên trái. Khi chụp phim cắt lớp tại 178 Đặng Tiến Đông thì có kết luận là có thể có u. Thế nhưng sinh thiết 2 lần đều cho kết quả âm tính. Hội chẩn mấy giáo sư đầu ngành ở Hà Nội này đều bảo là bố mình không bị ung thư mà là suy thoái đốt sống cổ.

Anh trai mình bị ung thư trực tràng và cũng bị chẩn đoán nhầm là viêm đại tràng trong suốt gần hai năm nên đến khi phát hiện thì đã quá muộn để điều trị bệnh rồi. Nói về chuyện chẩn đoán và chữa bệnh ở Việt Nam thì là chuyện dài nhiều tập, một ngày nào đó đủ bình tâm mình sẽ kể cho mọi người nghe kinh nghiệm đau thương của anh trai mình. Giờ xin chia sẻ trước tiên một vài kinh nghiệm của MC mình may ra có thể giúp ích cho một số người bị bệnh. Khi MC mình phát hiện K gan thì cũng đã hơi muộn rồi, mấy Bác Sĩ đầu ngành đều cho là khó có biện pháp gì chữa được vì K gan vốn dĩ đã khó chữa mà thêm nữa Mẹ mình lại ở giai đoạn nặng. Tóm lại là Bác Sĩ Bệnh Viện lắc đầu và cho Mẹ mình mấy tháng để sống nốt cuộc đời còn lại.

Chia sẻ với bạn. Mình cũng đang chăm sóc mẹ bị bênh này bạn ạ. Mẹ mình bị K trực tràng di căn lên gan. Từ hồi phát hiện ra bệnh đến lúc di căn có 2 tháng thôi bạn ạ, cả nhà mình sốc vì diễn biến quá nhanh. Nhiều lúc cứ nghĩ đến mẹ là mình lại trùng hết cả xuống, chẳng muốn làm gì nữa cả, buồn lắm bạn ạ. Biết là bệnh này rất cần tinh thần vững nên mình đã động viên mẹ cố gắng rất nhiều. Trước mặt mẹ mình vẫn luôn tỏ ra lạc quan và vui vẻ để động viên nhưng trong lòng thì xót xa vô cùng. Cứ nghĩ đến tương lai mình lại thấy sợ.

Bố mình cũng bị ung thư phổi, đã mổ ở Bệnh Viện 108. Lúc đầu bác sỹ nói là khả năng cao là u lành, mổ xong mới biết là ung thư. Bác sỹ bảo nếu biết là u ác sẽ không mổ. Bó tay. Bác sỹ còn nói bố mình bị giai đoạn cuối, chỉ còn 6 tháng nữa thôi. Cả nhà mình đã lo lắng lắm. Tính đến nay đã được 1 tháng rồi mà. Nhưng nhà mình vẫn quyết định đưa bố về K để chữa trị. Sau vài hôm nhập viện vào khoa Nội 1, đã chụp xạ hình, Cắt lớp cản quang và xét nghiệm máu, bác sỹ Viện K nói bố mình là giai đoạn đầu, đang trong giai đoạn chữa trị tốt nhất. Cả nhà mình mừng như sắp chết vớ được cọc, quá hạnh phúc các bạn ạ.

Bản thân mình cũng là 1 bệnh nhân đang đtrị K vú. Mình đã hóa trị được 3 đợt rồi, lần nào bạch cầu của mình cũng giảm, mỗi một đợt phải kích nhiều lần mới đủ bạch cầu để truyền đợt tiếp theo. Vừa rồi, mình phải kích 6 mũi mới đủ lượng bạch cầu cần thiết mặc dù mình ăn tốt và tinh thần tốt, mình vẫn đi làm và chăm sóc con. Mình cũng áp dụng nhiều bài thuốc “ăn uống” mà với mọi người có tác dụng tăng bạch cầu như óc lợn, tủy bò, thịt chó, hải sản… nhưng không ăn thua. Bác sỹ giải thích là do thuốc cũng như cơ địa của từng người.

Bố chồng tớ bị phát hiện ra ung thư máu hệ bạch cầu (U lanh-phô) từ tháng 12 năm ngoái. Năm ngoái khi phát hiện ra, cụ đã bị mọc cả ở trong trung thất và trong tình trạng chèn vào tim phổi. Tim nhói đau, ho, không nằm được mà phải ngồi để ngủ. Sau khi được truyền hóa trị 6 lần sức khỏe của cụ khá hơn nhiều. Và vừa rồi, sau hóa trị 3 tháng, gia đình tớ cho cụ chụp PET thì kết quả ngoài sức tưởng tượng và mong đợi của tất cả mọi người. Bác sỹ trưởng khoa huyết học của B. V VIệt Xô (Bác Sĩ Duẩn) còn nói “trường hợp hiếm gặp ở bệnh này và ở tuổi này” (bố chồng tớ 76 tuổi).

Bố em năm nay 56 tuổi, bố em được phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối đã di căn lên thượng thận vào đúng dịp Đại lễ 1000 năm TL-HN. Bố em đang điều trị tại viện K2 – Văn Điển – Hà Nội. Bố em đang được chữa Đông-Tây y kết hợp và nói ra lại bảo em mê tín nhưng bố em được chữa bằng cả tâm linh nữa. Thời gian khoảng 3 tháng đầu, bố em vừa truyền hóa chất vừa uống nấm linh chi Hàn Quốc, đông trùng hạ thảo, thuốc Đông y của ông Trần Gia Đạt, cây thuốc lược vàng…bệnh tình của bố em cũng thuyên giảm không thấy đau đớn, ăn uống đi lại bình thường.

Mẹ em bị ung thư cổ tử cung lúc mới phát hiện là giai đoạn 2b rôi, từng xạ trị tại Bệnh Viện Ung Bướu, từng được Bác Sĩ chuẩn đoán là hết bệnh rồi sau đó chừng nửa năm cũng bị di căn hạch. Lúc đầu mẹ em mới xạ trị cũng đau đớn lắm, tối hok ngủ được, nằm hok được, ngồi hok được, nhiều khi mệt cứ nửa nằm úp nửa ngồi chổng mông lên vì đau, nửa đêm đau quá 2 mẹ con đi lang thang ngoài đg vì sợ nằm nhà cả nhà bik lại lo lắng. Nhưng hiện tại mẹ em cũng hết bệnh rồi, đi siêu âm nếu không nói với Bác Sĩ là mình đã từng bị ung thư, từng bị di căn thì hok Bác Sĩ nào biết.

Chia sẻ với các bạn có người nhà bị bệnh ung thư. Bố đẻ mình cũng bị ung thư phổi, phát hiện bệnh vào thời điểm này 1 năm trước, lúc đầu bố mình sốt khoảng gần 1 tháng, cũng ho hắng và sút cân, sau đó mới chịu đi khám, chụp chiếu và phát hiện có khối u trong phổi. Bố mình khám ở 108. Nhưng bác sỹ chỉ nội soi phổi chứ không chọc dịch để sinh thiết nên sau khi mổ đem đi sinh thiết mới biết là bị ung thư.

Chào các bạn, mẹ mình mới xạ trị được 3 mũi và hóa trị một mũi nhưng tình hình sức khỏe không được tốt lắm, người luôn luôn mệt mỏi và ăn gì vào là lại nôn ra. Mình có cho mẹ uống nước linh chi hàng ngày, tổ yến 2 lần/tuần, uống sữa Prosure. Trước khi hóa trị mẹ mình còn chịu khó ăn uống tẩm bổ nhưng hóa trị vào là không ăn uống được. Mình đang không biết cho mẹ mình ăn gì để còn có sức mà hóa trị mũi thứ 2 vì mẹ mình ăn cái gì vào cũng nôn ra như kiểu người bị nghén, ngửi mùi cũng đã sợ.

Các mẹ chia sẻ thêm kinh nghiệm chữa ung thư ở Bệnh Viện nào, Bác Sĩ nào chữa loại ung thư gì… (tên chính xác càng tốt để mọi người có thể tham khảo luôn). Nên theo các khoa Ung Bướu tậi các Bệnh Viện Bạch Mai, 108, 19 -8… hay nên theo Viện K từ đầu. Các hồ sơ đã chụp chiếu ở Bệnh viên Bạch Mai, 108.. sang K co được chấp nhận hay phải chụp chiếu lại từ đầu. Nếu được, các mẹ chia sẻ thêm các bước tìm và phát hiện ra ung thư, quá trình điều trị với nhé.

Thường thấy bệnh nhân ung thư và người nhà rất quan tâm đến tiên lượng sống còn. Chẳng hạn có người Bác Sĩ bảo sống vài tháng nhưng nay lại sống vài năm nhờ 1 loại thực phẩm hay thuốc đông y nào đấy. Thực tế Bác Sĩ không phải là thầy bói giỏi, chỉ dựa vào kinh nghiệm 1 số trường hợp hữu hạn. Nghiên cứu về thời gian sống còn trong ung thư là cả 1 chương dài thậm chí là cả quyển sách.

Ban ơi, nghe bạn nói mà mình bi quan quá! Bố mình bị K mật cắt xong được 3 tháng thì lại di căn (mặc dù lúc cắt mật thì đang là giai đoạn 1).. Vì K mật không hóa và xạ trị được nên nhà mình đang điều trị theo TS Hoang Xuân Ba vì nghe quảng cáo là có nhiều hy vọng.. Nhưng nghe bạn nói thấy niềm tin bị giảm sút quá, thực tế bố mình đã uống thuốc của ông Ba 3 tháng nay rồi mà không thuyên giảm,… bạn đã có kinh nghiệm điều trị với TS Ba chưa?

Nhiều lúc mình cứ nghĩ, có thật sự những phương pháp chữa ung thư hiện tại là đúng hay không, khi ung thư chưa giết người bệnh mà chính những phương pháp như phẫu thuật, hóa trị, xạ trị đã làm người bệnh suy kiệt mà chết trước.

Mẹ mình đang bị ung thư buồng trứng, khi phát hiện là cách đây 1 năm thì đã giai đoạn cuối không mổ không hóa trị, Bác Sĩ bảo bà chỉ sống không qua tết thê mà tính đến nay đã gần 1 năm, nhà mình chủ yếu cho mẹ mình uống thuốc bắc, linh chi, sâm Ngọc linh, nghệ đen và tam thất, lúc đầu dấu bà chỉ bảo u nang buồng trứng nên tinh thần tốt, nhưng cách đây 5 tháng do đi viện bà biết bị ung thư tinh thần bắt đầu suy sụp và kéo theo cả sức khỏe, cách đây hơn tháng bà yếu bụng có dịch to lắm, do hay phải hút dịch, dịch lại tràn màng phổi.

Thực sự, khi chữa bệnh cho con trai, mình luôn xác định: tin vào Tây Y. Nhưng sau đó chắc chắn sẽ phải theo Đông Y để duy trì ổn định hơn. ung thư khi phát hiện hầu như là muộn, nếu bỏ qua Tây ý, chỉ dùng Đông y thì sợ không kịp, vì nguyên lý của Đông y (theo mình hiểu) thì tác dụng chậm nhưng chắc. Còn về các Lương y Đông y, mình nghĩ mọi người nên có cái nhìn nhẹ nhàng hơn, trừ một vài trường hợp lừa đảo thì đa phần các thầy lang đều cũng cố gắng mang lại niềm tin cho người bệnh.

Mẹ mình cách đây 6 năm bị tai biến mạch máu não nhưng qua khỏi, thuốc thang đầy đủ nên mẹ mình cũng tạm ổn, còn cơm nước được cho con cháu nữa. Cách đây 1 tuần mẹ mình kêu đau lưng và xung quanh bụng nên mình đem đi khám ở Bệnh Viện Lão Khoa, ở đây họ siêu âm ổ bụng thì phát hiện có dịch tự do trong ổ bụng và yêu cầu nhập viện để kiểm tra. Thứ 2 vừa rồi nhà mình có người quen ở 108 nên đem mẹ vào đấy khám và định nằm ở đó để điều trị sỏi thận luôn, đến cuối buổi chiều người quen ở Bệnh Viện điện về báo tin mẹ mình bị ung thư phổi di căn và khuyên cho về nhà với con cháu.

Mẹ mình bị ung thư buồng trứng đã 3 năm nay và đã chữa bằng các biện pháp Tây Y đầy đủ rồi (phẫu thuật, hóa trị 3 đợt rồi, xạ trị) nhưng cũng chỉ được một thời gian, đến nay mẹ mình đang bị tái phát lại và cả nhà đang động viên mẹ bắt đầu chế độ ăn thực dưỡng kết hợp với 1 số động tác Yoga. Mình cũng được gặp 1 số người bị ung thư và thành công bằng phương pháp này nên hy vọng lắm. Mẹ mình bệnh khá nặng (khi phát hiện đã là giai đoạn IV, đến giờ còn nặng hơn) nhưng trộm vía bà vẫn còn sức khỏe và tinh thần rất tốt để theo phương pháp này.

Mong mọi người thông cảm mình mới dám kể. mình đã từng có người thân đến điều trị chỗ ông Ba (theo quảng cáo mà biết), sau gần 2 tháng điều trị bệnh ung thư đại tràng ngày càng nặng lên chứ không hề thuyên giảm như các bài báo đã nói, không những thế tình trạng sút kém đi rất nhanh. Khi chữa ở đây về người nhà mình bốc ra 1 thứ mùi rất khó chịu, nhất là khi đi vệ sinh, mùi đó ghê đến nỗi lái xe tải khi đưa cụ đi đi về về không dám đóng cửa xe vì rất buồn nôn. Sau đó ít lâu người nhà mình qua đời. Trong khi điều trị ở đó gặp rất nhiều người cùng cảnh ngộ, nhưng sau đó không thấy ai khỏi bệnh mà chỉ thấy yếu dần và ra đi, cũng có 1 số người ban đầu nói có đỡ đau, nhưng cũng chỉ được 1 tuàn đầu thôi.

Đến hôm nay thì mình thấy thất vọng với Tiến sỹ Ba bởi vì những gì ông làm được không thấy đâu mà chỉ thấy hứa hẹn. Bố mình đã theo thuốc từ tháng 4/2011, lúc đấy K tái phát ở gan, sau khi TS Ba nói chỉ dùng thuốc uống và truyền một vài tháng là sẽ hết dần thế nhưng bệnh tình đến nay thì nặng lên nhanh lắm rồi! Mình không trách vì ts. Ba không thể làm điều kỳ diệu là chữa được bệnh cho Bố mình nhưng cách ông ta điềm đạm và rất chắc chắn khi đưa ra những hy vọng khả quan cho Bệnh nhân và gia đình thì mình thấy là có sự không trung thực ở đây.

Đến giờ vẫn còn hai luồng tư tưởng là giấu và không nên giấu. Ngày trước mình cũng nghĩ là nên giấu, tránh cho bệnh nhân khỏi sốc, suy sụp. Nhưng có một lần mình nói chuyện với một cô làm việc thuộc ngành tâm lý, cô có nói với mình câu này làm mình trăn trở mãi: “Con người ta có chết thì cũng phải biết là vì sao mình chết, chứ giấu giếm là không nên”. Rồi nhìn nhiều trường hợp mình nghĩ thế này: Đối diện với bệnh K thì mỗi người sẽ có phản ứng khác nhau. Nói chung lúc đầu ai cũng sốc nhưng có người sau đó họ chấp nhận và bình thản chờ kết quả xấu nhất. Có người phản ứng cực kỳ tiêu cực rồi bệnh trở nên trầm trọng nhiều. Có người lại lạc quan đến mức ngạc nhiên và tin mình sẽ khỏi bệnh. Riêng trường hợp thứ 3 mình đã chứng kiến một cô đồng nghiệp của mình. Cô ấy lạc quan đến tận lúc ra đi…Thế nên bạn xem thử xem mẹ bạn thuộc tính cách nào mà quyết định thôi. Nhưng tớ nghĩ người bệnh nhạy cảm lắm. Muốn giấu cũng rất khó.

Còn mình đọc được tin các bạn trao đổi về TS Ba. Nhà mình cũng tìm hiểu rồi và mang hồ sơ của bố mình đến cho ông xem. Ông cũng nói chắc nịch giống như nói với nhà bạn nào ở bên trên đã chia sẻ là ở đây chữa nhiều bệnh nhân giống thế này rồi và kết quả là abc… Gia đình mình cũng rất hy vọng, sau đó mình có gặp bà cô mình làm ở Bệnh Viện 354, cô bảo vớ vẩn (thậm tệ hơn từ này cơ) nên nhà mình đã không cho bố điều trị ở đây. Với căn bênh ung thư này thì có nhiều quyết định, sai lầm có, đúng đắn có, nên mọi người phải suy nghĩ thật kỹ, ông bác sỹ nào cũng nói hay, nói tốt hết các bạn ạ. Mình nghe mà cứ như gặp được ân nhân ý, nhưng kỳ thực thì khi đã quyết định rồi thì không có thời gian để sửa sai nữa đâu.

Chào các bạn. Bố của mình cũng bị ung thư gan, phát hiện bệnh cách đây 4 năm, khi đó bố mình 61t. Khi phát hiện ra bệnh thì thể trạng của bố mình vẫn khỏe, đi lại và ăn uống tốt, chỉ thấy sút cân và thỉnh thoảng sốt cao. Tuy nhiên bác sỹ kết luận là bố mình chỉ còn thời gian khoảng trên dưới 6 tháng. Đối với gia đình mình là một cú sốc rất lớn. Vì có nhiều khối u nhỏ nên bác sỹ tư vấn rằng nếu mổ cũng rất nguy hiểm. Vì vậy gia đình mình đã quyết định không mổ và cũng không làm hóa trị gì cả mà dùng các loại thuốc Tây y và Đông y kết hợp. Tây y thì mình không nhớ tên nhưng bố cũng không dùng nhiều.

Gửi mẹ benile: Chia sẻ với bạn nhé, có lẽ mẹ bé nile không biết mình cũng là mẹ của một em bé mắc hepatoblastoma (1 dạng ung thư gan ở trẻ em); Mình chỉ có vỏn vẹn 1 năm 11 tháng chiến đấu cùng với bệnh của con (con trai mình hiện đã không còn); Có lẽ trên đất nước Việt Nam này, cái gì được người ta mách, mình cũng đã tìm đến, và chắc bạn cũng vậy, tâm trạng thì từ hy vọng đến tuyệt vọng, chính vì thế mình mới viết vài dòng để những người lần đầu biết đến sự đâu khổ vì căn bệnh ung thư sẽ bớt đi sự rối chí khi đặt nhầm niềm tin vào một nơi chữa bệnh mà cơ sở khoa học thì không có căn cứ.

Bố mình cũng mới biết tin là bị K phổi, đã di căn hạch, nhưng mình không muốn bố điều trị hóa chất vì nghe nói độc hại lắm, có khi còn làm bệnh nhân suy sụp nhanh hơn. Mình phân vân chỗ Bác Sĩ Ba quá, nghe quảng cáo thì hay nhưng không biết thực sự thế nào. Ai chỉ cho mình 1 con đường với, mình bối rối quá.

Mẹ em bị amidan đã lâu, cách đây 1 tháng, tự nhiên mọc một cái khối u to cỡ quả quất nhỏ ở ngay dưới hàm. Em đã cho mẹ vào Bệnh Viện Tai Mũi Họng khám, ở đó họ kết luận là mẹ em K amidan và bảo có 2 lựa chọn, 1 là sang K, 2 là sang Viện huyết học khám và điều trị. Em đã đưa mẹ sang K thì Bác Sĩ kết luận: amidan là viêm quá phát, còn hạch dưới hàm là viêm tuyến nước bọt mãn tính. Bảo về đi cắt amidan. Gia định em rất vui vì kết quả này, bảo với mẹ là về nghỉ ngơi, tháng nữa cho mẹ đi cắt. Đợt này, em đưa mẹ vào 108, ở đó họ cũng vẫn nghi ngờ là ung thư.

Đây mới là vấn đề cực kỳ nhức nhối và bức xúc của em các chị ạ, mẹ em sau khi mổ xong ở Việt Đức, không có giấy tờ gì, cũng không nói rõ bệnh tình đã chuyển mẹ em sang Bệnh Viện em hậu phẫu. Sau đó gia đình em yêu cầu Bệnh Viện Việt Đức cho kết quả để gia đình biết u lành hay ác, thì từ nv đến Bác Sĩ ở đây không ai nói 1 lời nào, đến khi đưa phong bì thì vui vẻ và nói là mẹ em chỉ bị u lành và không di căn…. bảo về đi, yên tâm đi. Do quá tin tưởng các Bác Sĩ mà gia đình em không ngờ khi mẹ đi tái khám ở Bệnh Viện Ung Bứu TP. HCM, sau khi các Bác Sĩ nhìn hồ sơ bệnh án, cùng kết quả giải phẫu bệnh liền cho mẹ em đi xạ trị, khi đó gia đình em mới biết mẹ em bị u ác giai đoạn II.

Đừng nghĩ cuộc đời bi kịch như thế. Đến giờ những ai biết tớ bị bệnh đều nói tớ là: “Sao số mày khổ đến thế, trải qua bao nhiêu thứ, tưởng đến lúc hạnh phúc rồi lại ra bệnh tật thế này.” Tớ cãi luôn: “Em làm sao mà khổ, em còn sướng hơn đầy người”. Hồi tớ mới vào viện, lúc nghe các Bác Sĩ nói mình cũng biết bệnh của mình ở trạng thái nguy hiểm lắm rồi, tâm trạng cũng không được tốt lắm. Đúng lúc ấy có một cô 53 tuổi, bị bệnh giống mình nhưng bệnh chỉ ở giai đoạn I, nhẹ hơn mình nhiều. Cô ấy tham thở với mình: “Cô suy sụp quá, ông trời bất công với cô quá, con cái cô giờ đã lớn rồi, bắt đầu có việc làm rồi, đến lúc cô được hưởng sung sướng thì ông trời lại đầy đọa cô thế này.

Bố mình bị kết luận K thực quản vào ngày 8/1/2012. Triệu chứng ban đầu chỉ là ăn thức ăn bị nghẹn, đi khám ở các Bệnh Viện chỉ nhận được kết quả: bị tâm lý,… cho đến ngày 8/1/2012 bố mình mệt, đi kiểm tra sức khỏe tổng quát ở 1 Bệnh Viện tư nhân bé xíu gần nhà – Bác Sĩ khoa tiêu hóa sau khi nội soi bao tử của bố thì phát hiện khối u chiếm 1/3 thực quản. Bác Sĩ liền sinh khiết & đưa mẫu cho mình lên Medic để xét nghiệm, ngay khi chưa có kết quả Bác Sĩ đã nói rằng: “căn cứ trên kinh nghiệm, hình dáng, vị trí khối u thì là K”.

Em bị K vú. Bác Sĩ bảo chỉ cuối giai đoạn 2 thôi nhưng K vú còn chia ra rất nhiều loại nữa, và cái loại em bị thì cũng hơi phức tạp. Các bác bên K lôi em ra hội chẩn chán chê rồi thì quyết định không mổ nữa vì khối u đã quá to, ăn sâu vào vùng ngực. Nếu mổ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng nên chọn giải pháp truyền hóa chất trước, rồi sau đó là phẫu thuật, sau phẫu thuật là xạ trị và có thể cả liệu pháp hoocmon nữa. Nhưng em giờ chẳng nghĩ nhiều, đến đâu lo đến đó, nghĩ nhiều em thấy mệt lắm. Chồng em nói với em là Bác Sĩ bảo em chỉ ở giai đoạn 2, em chẳng tin nhưng cứ coi là như thế đi cho dễ chịu.

Bố mình bị ung thư gan, mới phát hiện được hơn 1 tháng nhưng đã vào giai đoạn cuối rồi. Giờ bố mình ăn rất ít, sút cân rất nhanh mặc dù bụng thì chướng to lên, rất khó chịu, bố đã có dấu hiệu đau lâm dâm ở bụng. Mình nhìn bố mà tim thắt lại. Mình muốn hỏi có cách nào làm cho bụng bố mình bớt to lên không? Nhìn bố từng ngày phải sống trong đau đớn khó chịu mà mình không làm gì được, tim mình nhói đau, huu thương bố quá bố ơi.

Từ khi phát hiện ra bố bị bệnh, mình đưa bố lên Bệnh Viện tỉnh, rồi ra K, cuối cùng Bác Sĩ ở K bảo nên đưa bố về nhà tiện chăm sóc, Tây y bó tay rồi và cũng từ đó tinh thần mình suy sụp hẳn. Mình ăn cơm không thấy ngon, ngủ không được hết đêm. Bố mình mới 63 tuổi thôi, mình thương bố lắm, bình thường bố vẫn là chỗ dựa về mọi mặt cho cả gia đình, ai cũng kính trọng bố, vậy mà giờ nhìn bố ngày càng yếu, sức khỏe suy kiệt mình buồn lắm.

Bạn ơi bố mình cũng K thực quản. Đọc bài post của bạn mà lưng mình cứ lạnh toát vì tiến triển của bệnh của bố mình cũng như bạn. Nhưng tiếc là bố mình bị chuẩn đoán sai ngay từ đầu nên đến 50 ngày sau, phát hiện ra bệnh, thì việc chạy chữa của bố mình đã không còn hiệu quả nữa. Bố mình trẻ lắm. 55 tuổi thôi bạn ạ. Mình cũng nhờ người vào tận nhà ông Hy Râu để lấy bài thuốc về chữa bệnh, nhưng đợt đó bố phải uống nhiều thuốc quá nên mình cũng không làm thuốc đó cho bố dùng được.

Chào bạn. Mình đoc được bài của bạn mì̀nh lại nhớ lại cách đây khoảng gần 2 năm về trước. Mẹ chồng mình cũng bị ung thư như bố bạn. mình là người chăm sóc bà từ khi à phát hiện ra bệnh đến ngày bà qua đời. Ông xã nhà mình cũng tìm ngặp rất nhiều thầy lang có tiếng chữa chị cho mẹ mình. Nhưng chỉ đỡ đau thôi. Nhà mình khi đó phải có một người chuyên ngồi bên cạnh xoa vòng tròn ở bụng suốt cả ngày làm liên tục như vậy thì người bệnh mới thấy rễ chịu. Còn tiêm mocphin nếu nếu bệnh mới phát hiện thời gian đầu tiêm chỉ đỡ đau được khoảng 2 tiếng là phải tiêm một lần.

Bố mình cung bị K phổi đã di căn vào xương, hôm nay là tròn 1 tháng bố mình phát hiện ra bệnh, hiện cả nhà vẫn đang sốc vì bố rất khỏe, ăn uông điều độ, tập thể dục chăm chỉ. Bệnh Viện cũng chỉ định xạ trị phần xương bị di căn nhưng nhà mình quyết dịnh không xạ. Mình cũng đã tham khảo nhiều trường hợp quanh mình bị K và cả bác sỹ cũng khuyên là xạ có người đáp ứng được thì tiến triển cũng tốt nếu không thì cũng rất khó khăn. Hiện tại bố mình đang uống thuốc Đông y và nhỏ Vidatox, mai sẽ đi khám lại.

Mình hiểu tâm trạng của bạn vì mình đang cùng ba chiến đấu với căn bênhj quái ác đó. khi ba mình phát hiện K phổi đã di căn giai đoạn 4. Gia đình mình đã quyết định không hóa trị cho ông. Theo lời Bác Sĩ Viện K ba mình chỉ có thể hóa trị được thôi va nếu kiểm tra đã di căn lên não thì cũng không hóa trị được nữa. Chính vì thế quyết định ba mình không đủ sức khỏe và tình trạng bệnh ở giai đoạn quá muộn rồi nên mình chỉ tìm thuốc cho ba uống và nâng cao thể trạng cho ông. từ lúc phát hiện bệnh đến giờ ba mìng đã được 5 tháng rồi.

Hôm vừa rồi nghe có người mách ông lang Phương ở Hòa Bình, 2 bố con mình lại lóc cóc lên tận nơi xem thế nào. Trời nắng nóng, đường lên đó rất xấu nên bố mình mệt lắm, khó thở, tay chân sưng vù do tụ nước và ngồi lâu. Không biết bố mình có tin không hay cố phải tin, nhưng thực lòng mình thấy mấy ông lang chỉ là linh tinh, không hề sờ vào bệnh nhân, xem qua cái phim chụp rồi đi lấy những bó thuốc đã gói sẵn.

Như đợt trước mình có tâm sự ở trên này rằng có 1 bác cùng viện bố mình, khối u gan 9cm, thế mà bác tập Dịch cân kinh và truyền hóa chất đến lần thứ 4 thì khối u chỉ còn là vết sẹo. Và bác vẫn béo tốt và khỏe mạnh lắm. Nếu người nhà các bạn còn có sức khỏe, thì động viên các bác tập cho nâng cao thể trạng. Mình cũng đã từng chờ bố khỏe chút chút thì nghiên cứu tập, nhưng chả có cơ hội nữa rồi.

Em chuẩn bị cho ba em nhập viện để chữa theo Tây Y, các Pác có kinh nghiệm về việc nâng cao thể trạng cho người sau truyền hóa chất và chữa theo thuốc Tây Y thì chia sẻ cho em với…Em cám ơn Pác nhiều, ba em chữa đông y không ăn thua nên em lại quyết định cho ba em theo Tây Y một thời gian. Chẳng biết quyết định đó có đúng hay không nhưng không thử sẽ không thể biết được…. giờ em chữa cho ba theo tinh thần còn nước còn tát, sống thêm ngày nào là một ngày hạnh phúc với gia đình.

Ông lang Lượng này vẫn còn bốc thuốc đấy bạn ạ, nhưng mình và bố mình đều thấy uống thuốc của ông này không thấy có kết quả gì. Tiếng lành đồn xa, đồn lâu, có lẽ chỉ có 1 vài người nào đó may mắn thôi bạn à. Theo mình thì bạn không nên đưa bệnh nhân từ trong Nam ra ngoài này, vì đường xa xôi mệt mỏi mà chẳng có tác dụng gì, vì tất cả các ông lang đều cho bạn 1 loại thuốc đã được gói sẵn, dù là bệnh gì đi nữa, và giai đoạn nào đi nữa.

Mọi người cho em hỏi chút, mẹ em đã truyền hoá chất được 4 lần. 3 lần trước, lần nào ngoài hoá chất, mẹ em cũng được truyền đạm (loại trắng như sữa ấy), nhưng đến đợt thứ 4 thì lại không có, chỉ toàn hoá chất thôi. Hỏi Bác Sĩ thì Bác Sĩ nói bệnh nhân khoẻ rồi, không cần truyền đạm nữa (hic, không thế hiểu đc). Về nhà mẹ em rất mệt, lại bị sốt nữa, cứ uống thuốc hạ sốt thì đỡ, hết thuốc lại bị sốt, 2 ngày rồi (không hiểu là sốt virut hay sốt do tác dụng thuốc), ăn uống không nổi.

Chào mọi người. Cách đây 3 ngày mình đã nhận được kết quả giải phẫu bệnh. Thật là ngạc nhiên và vui sướng vô cùng là cả khối u ở ngực và hạch nạo vét ở nách đều là âm tính, không còn tế bào K. Lúc đầu mình chỉ hi vọng khối u đã nhỏ đi và hạch nách không còn di căn nữa nhưng kết quả này còn hơn cả mong đợi của mình. Ngay cả Bác Sĩ điều trị hóa chất cho mình cũng ngạc nhiên và nói cả trăm người may ra mới có vài người được như vậy.

Bấm Vào Đây Để Vào Thư Viện

✽✽✽✽✽✽